Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Bằng Việt » Ném câu thơ vào gió (2001)
1
Em có nét buồn sâu như ngọn gió
Thổi lang thang qua năm tháng hao gầy,
Tôi có chút buồn xa như vạt cỏ
Khuất chìm sau cát bỏng đến chân mây...
Khi quay lại nhìn nhau trong khoảnh khắc
Gió qua truông thương cỏ cháy ven trời,
Chỉ em biết, cỏ rồi xanh mút mắt,
Chỉ một mình em biết – cỏ là tôi!
2
Em có thể có gì xa cách lắm
Những ưu phiền chưa nói hết cùng tôi,
Mưa sau núi trải về xa thẳm thẳm
Lối em đi, mù xoá dấu chân rồi...
Nhưng gương mặt qua sa mù trẻ lại
Tươi như sương mà lãng đãng như sương...
Có thể hoá hồ ly trong truyện cổ
Có thể hoá nàng tiên trong cuộc đời thường.
Tôi chớp mắt...chờ phút giây huyễn hoặc!?!
Em vẫn vô tâm, lặng lẽ như thiền...
Nếu hoá nước, hẳn hoá nguồn trong suốt,
Chỉ một mình tôi biết – đó là em!
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Ngôn ngữ: Tiếng Anh
Gửi bởi PH@ ngày 10/02/2020 11:30
You and I
1
You have got deeply sad features like the wind
That blew wandering through the worn-out time,
I have got far little melancholy like grass strip
That was hidden behind from burned sand to horizon…
When we turned round to see together in the moment
Wind crossed moor pitying parched grass at the edge of sky,
Only you know, the grass will be vast green,
Only you know on your own – the grass is me!
2
You may have got what to be very remote
Afflictions you didn’t talk all to me yet
The rain behind mountain scattered coming to be deep far
The path that you went, mist effaced your footprint…
The faces crossed the fog to grow young again
These were fresh like dew but indistinct like dew…
They might become the succubues in the legend
Might become the fairies in the human life.
I blinked… to expect in an deluding instant!?!
You still were inattentive, quiet like in religious contemplation…
If became water, would become source of transparent water,
Only I know on my own – that is you!