Bản dịch của Vũ Ngọc Trân

Đôi bàn chân cháy bỏng
Dù tôi đang bước trên tuyết, trên băng.
Tôi đã cố nín thở
đến khi những ngọn tháp
khuất xa khỏi tầm nhìn.
Không thể chịu đau hơn trên từng phiến đá,
tôi vội vàng rời phố thị giá băng.
Từ từng mái nhà, lũ quạ hung hăng
hất tuyết và đá xuống đầy vành mũ.
Cái phố thị vô tâm này,
Người chào đón ta ngang ngược làm sao!
Trên những ô cửa sáng
Sơn ca hát cùng hoạ mi
Cây chanh lá cam, tưng bừng hoa nở
Dòng suối trong xanh, róc rách chảy hoài.
Kìa! đôi mắt xinh của em gái nhỏ
đang trầm tư nhìn xuống;
Thôi thế mình đã toại nguyện, nhẹ lòng!
Mỗi lần nhắc đến ngày lưu luyến ấy
Thêm một lần khao khát nhìn lại cảnh xưa,
Tôi sẽ thẫn thờ trở về chốn cũ,
Đứng lặng thật lâu trước mái ấm nhà nàng!

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]