Bối rối hồn tôi như chiếc đàn hỏng bét
Tim tôi vui mà lòng lại quặn đau
Bọt nước nổi trôi: phần thưởng này lớn vậy?
Làm bạn Petőfi chẳng xứng đáng rồi!
Bởi lẽ là không biết mình được giải
Thật là may, tôi may quá trời ơi!
Tác phẩm xoàng của tôi khéo chỉ quăng vào lửa
Chứ làm sao dám hy vọng cao vời?
Tôi được nhiều, đâu chỉ là tiền bạc
Sáng rực một thời, tôi sẽ lại tối tăm
Mà cái thêm!... Mấy tâm can thấu hết
Tôi trở thành cánh tay phải của anh
Tôi là gì? - Một nông dân - Anh hỏi
Nguyện sống vì tổ tiên, nhờ họ vượt lên
Số phận họ số phận tôi nối kết
Ở môi tôi, bài ca họ ngọt thêm
Tôi muốn ra đi từ nơi họ
Bánh xe số phận đẩy giữa đường
Muốn trốn trở lại sao mà khó
Từ đống gai tôi hái mấy bông hường
Bạn đường ơi, bao nghĩ suy lo lắng
Ta kết bạn, ta quen nhau chóng vánh
Tôi kết vòng hoa, họ ủng hộ giả vờ
Khi xong xuôi họ xé nát bất ngờ
Kho báu cuối cùng tôi tìm được
Không cần gìn giữ hạnh phúc nhà
Dọc bờ sông Iza tôi gặp
Hơn thế ư, tôi chẳng dám mong chờ
Giờ có ngôi sao trong phòng tôi nhỏ hẹp
Tâm hồn tôi rọi chiếu khắp nơi
Khi gặp Tompa nhờ anh nói hộ
Yêu mến anh, anh ấy cũng yêu nhiều!
[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]