Tôi về nhà và lăn ra ngủ
Ngỡ có nàng tiên đưa võng, ru tôi
Giường của Đức mềm, êm, ấp ủ
Những chiếc giường đệm trắng như nôi
Tôi từng đã bao lần khao khát
Sự ngọt ngào trên chiếc đệm bông
Khi nằm phản, lưng dằn gỗ lát
Trong những đêm mất ngủ, lưu vong!
Giấc ngủ ngon và cơn mơ tốt
Trên chiếc giường lắp sẵn lò xo
Tôi cảm thấy một tâm hồn Đức
Lại trở về trên đất tự do!
Tâm hồn tự do bay lên vun vút
Những vùng trời thăm thẳm, cao xa
Kiêu hãnh quá, ôi tâm hồn Đức
Trong những đêm dài mơ ước của ta!
Thánh thần phải mờ xa, khi anh gần lại
Trên những nẻo đường anh đã bay qua
Có những vì sao anh làm sáng lại
Nhờ cánh bay quyết vượt phong ba!
Đất là của người Nga, người Pháp
Biển rộng dài đã thuộc người Anh
Còn của ta là bầu trời mơ ước
Uy quyền này không phải cạnh tranh!
Tại đó, ta nắm quyền bá chủ
Chúng ta nào phải tách chia ra
Các dân tộc đều đang tiến thủ
Trên đất bằng rộng lớn, bao la...
Cơn mơ đến, khi vùi vào giấc ngủ
Tôi lại thấy mình đi giữa đêm trăng
Những đường phố thênh thang, rộng mở
Giữa Xuê-len cổ kính, thăng trầm
Phiá sau tôi, bóng người đàn ông ấy
Bận đồ đen, lại câm lặng dõi theo
Tôi mệt lử, hai đùi như muốn gãy
Hắn và tôi vẫn cứ bước theo đều
Cứ đi mãi, trái tim trong lồng ngực
Muốn cắt ra từng mảnh, đớn đau
Vết thương ấy khó hàn gắn được
Giọt giọt máu hồng chảy xuống càng mau...
Chọc ngón tay vào con tim chảy máu
Một đôi lần tôi cảm thấy dường như
Ngón tay tôi vạch lên khung cửa
Những vệt dài bằng máu, lạ chưa...
Cứ mỗi lần tôi vẽ lên như thế
Tôi lại thấy một hồi chuông vọng từ xa
Chuông báo tử - đớn đau, lặng lẽ
Tiếng trùm lên khắp cả ngôi nhà
Và tôi thấy, vầng trăng tái nhợt
Rồi xám dần, mờ đục giữa trời xa
Những chú ngựa đen hướng vầng trăng, đuổi rượt
Và những đám mây dằn dữ cũng tràn qua
Cái bóng đằng sau tôi, vẫn bước
Với cây búa thường khi giấu kín trong người
Một hình bóng tối tăm - ai mà biết được
Cứ bám theo tôi, từng bước không rời
Chúng tôi đi, chúng tôi đi... và đến
Quảng trường Nhà thờ lớn của Xuê-len
Những cánh cửa mở ra, như dang cánh
Hắn và tôi cùng lúc bước sang bên
Căn phòng lớn - một căn phòng khủng khiếp:
Chết chóc, lặng câm, đêm vắng bao trùm
Chỉ đây đó đôi ngọn đèn leo lét
Trỏ lối đi vào khoảng tối đen ngòm
Tôi lần theo những hàng cột chống
Và chỉ nghe tiếng bước của người kia
Hắn đi đó, trong căn phòng trống
Đằng sau tôi, sát bóng, gần kề
Chúng tôi đến một khu rất lạ
Nến nơi này ai thắp, sáng từng cây
Vàng và ngọc ngời ngời trong ánh lửa
Đấy là nơi nung tách của ba thầy
Ba thầy pháp, thường khi nằm bất động
Nhưng hôm nay, lạ thế, họ ngồi đây
Lưng thẳng đứng, diệu kỳ trong tĩnh lặng
Sát quan tài bằng đá mới xây
Ba bộ xương, cọ rồi, rất sạch
Lại có ba vương miện xếp trên đầu
Tay xương xẩu ôm từng vương trượng
Màu ố vàng: những chiếc đầu lâu
Ba bộ xương, từ bao giờ bất động
Bỗng bây giờ cựa quậy mãi, không yên
Chúng đã hít mùi hương như khói cuộn
Và cả mùi ẩm mốc bốc lên...
Một bộ xương đột nhiên mở miệng
Và phát ra bài nói thật dài:
Nó bắt tôi phải tỏ lòng kính mến
Bởi vì sao? Tôi biết, nó là ai...
Trước hết, đó là người đã chết
Và hai là thầy pháp đã ra đi
Và ba nữa: là người thiêng liêng nhất
Cả ba điều, tôi chẳng mấy mê si!
Giọng quả cảm, tôi cười và đáp lại:
Mọi điều ngươi mong muốn, chẳng ra sao!
Cái dĩ vãng của ngươi, như tôi thấy
Chẳng làm tôi rung động chút nào!
Cút! Cút khỏi đây! Nấm mồ sâu dưới đất
Chính là nơi nương náu của đời mi!
Cuộc sống sẽ tịch thu bằng hết
Mọi bạc vàng châu báu nằm kia!
Đoàn kỵ mã của tương lai sẽ trú ngụ
Ngay trong Nhà thờ lớn hôm nay
Nếu các ngươi không muốn, ta sẽ thử
Bằng uy quyền, bằng báng súng này đây!
Tôi nói thế, và quay lưng lại
Đã thấy ngay một ánh mắt kinh hồn
Của kẻ lặng câm, tay cầm ngọn búa
Ngọn búa cũng kinh hồn. tôi vẫy hắn lại luôn
Hắn đã hiểu, đến gần tôi cùng ngọn búa
Và giơ tay đập nát bộ xương!
Bộ xương của mê tín, dị đoan - đập nữa~
Đập, trong lòng không chút tiếc thương
Tiếng đập vang lên. Từ nhiều vòm mái
Cứ vọng vang - nghe đến ghê người
Những tia máu từ ngực tôi tuôn ra như xối
Và đột nhiên tôi tỉnh giấc tức thời
[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]