Bản dịch của Trần Đương

Đi ngược tuyết, ngược mưa
Đi ngược làn gió thổi
Đi trong sương ngập lối
Vẫn yêu hoài không thôi.

Yêu! dù bao nỗi đau
Ta cũng không lùi bước
Hơn cả khi thắng cuộc
Đời vui dâng sắc màu

Từ tim đến trái tim
Bao nỗi niềm thức dậy
Chính là nỗi đau ấy
Tạo tình yêu thiêng liêng!

Có lẽ nào ta trốn?
Trở lại khu rừng xưa?
Mọi thứ đều vô nghĩa
Trước vương miện cuộc đời
Hạnh phúc không ngừng nghỉ
Ta yêu hoài không thôi.