Min-đen, một lâu đài vững chắc
Lưu giữ từ xưa bao khí giới oai hùng!
Nhưng, với tôi, những pháo đài của Đức
Tôi nào ưa, tôi chẳng ước mong!

Chúng tôi đến nơi đây chiều muộn
Ván trên cầu cất tiếng thở than
Xe lao tới, nghe mà ghê rợn
Bao nấm mồ tối sẫm hoàng hôn

Cứ nhìn tôi, những pháo đài cao ngất
Vẻ doạ đe, không chút hài lòng
Cổng lớn mở, gầm vang tiếng sắt
Lại gầm vang khi khép cửa xong

Tâm hồn tôi, chao ôi, ảm đạm
Như tâm hồn của Ô-đi-xê
Khi nghe Pô-ly-phem, tên khổng lồ bịp bợm
Đóng cửa hang bằng khối đá nặng nề

Bước đến xe tôi, một tên cai ngũ
Hắn hỏi bọn tôi: tên tuổi là gì?
Tôi chẳng là ai, tôi là bác sĩ
Chữa mắt quen tay, bất kể bệnh gì

Bước đến nhà ăn, tôi càng ngao ngán
Bữa dọn ra, nhưng cứ đắng trong mồm
Lên giường ngủ, nhưng nào ngủ đặng
Chăn đắp lên, thêm nặng cõi lòng!

Giường tôi ngủ, có lò xo, khá rộng
Màn dệt bằng tơ Đa-mát màu hồng
Diềm vàng nhạt, lại treo lủng lẳng
Một búp lông nhớp nhúa, lạ lùng

Cái búp lông quả là đáng ghét:
Suốt đêm ròng chẳng để tôi yên!
Nó giống hệt thanh gươm của Đa-mô-clét
Luôn nhìn tôi, doạ dẫm, gây phiền!

Cũng có lúc, trông như đầu rắn
Và tôi nghe nó nghiến hồi lâu:
Anh bị nhốt trong pháo đài chắc chắn
Chẳng tài nào trốn thoát được đâu!

Ôi giá như - tôi nằm than thở
Được ở nhà, bên vợ thân yêu
Pa-ri hỡi, thành đô hoa lệ
Ôi Fau-bua, ta nhớ bao nhiêu!

Tôi cảm giác: ngay trên vầng trán
Một đôi lần ai đó quẹt ngang
Người kiểm duyệt, bàn tay giá lạnh
Tóm trong tôi những ý nghĩ rộn ràng

Những bộ ruột trong vải giường cuốn chặt
Một bóng ma màu trắng lượn quanh tôi
Và tôi nghe, ngay bên giường, tiếng xích
Cứ kêu lên loảng xoảng ghê người

Chao! Ma quỷ khiêng tôi đi mãi
Và cuối cùng tôi nhận ra tôi:
Cả thân xác, người ta trói lại
Bên một thành núi đá chơi vơi

Cái búp lông trên trần màn đáng ghét
Tôi lại tìm ra nó đây rồi!
Giờ nó giống như diều hâu đầy vuốt
Khoác bộ lông đen đúa lạ đời

Giờ nó giống con diều hâu Phổ quốc
Đang dữ dằn trói chặt thân tôi
Ruột gan tôi, nó moi ra, chén tuốt
Tôi rên lên, than khóc, rã rời

Trong đau đớn, tôi nằm rấm rứt
Chợt tiếng gà đâu đó gáy vang
Cơn mơ biến, giường tôi ẩm ướt
Và diều hâu lại hoá búp lông

Tôi đứng dậy, đi chuyến tàu riêng biệt
Hít say sưa bầu không khí trong lành
Tận ngoài kia, trên đất miền Buých-buốc:
Cả một thiên nhiên thoáng đãng, yên bình!

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]