Những bờ ngăn giờ ngập nước phẳng lì
Cứ tưởng đâu là đồng cỏ cũng trôi đi
Ôi dòng sông không bến bờ, biếc xanh vô tận
Cứ ào ào, như thác cuốn, hả hê!
Rừng táo nở hoa. Một bức màn ánh sáng
Phủ mịn màng trên đất nước. Bình yên
Hoa táo... Dòng sông... Và lòng tôi đầy khát vọng
Hãy sống ở đây hoài! Tất cả hoá thân quen...
Bên bàn gỗ, rợp hàng cây toả mát
Tôi nhâm nhi từng cốc rượu mê hồn...
Dầu chẳng hề tin có thánh thần chi hết
Tôi vẫn chìm đi trong bóng tối diệu huyền...
Ôi đêm vắng, đã bừng lên những sao, trăng và gió
Biết có khi nào ta trở lại Nê-ca?...
[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]