Ở Pa-đê-bon, mặt trời đã mọc
Trong cốt cách xem ra rất đỗi dữ dằn
Chừng như muốn làm nhanh cái việc
Rọi ánh sáng lung linh lên mặt đất ngu đần!

Mặt trời rọi tia hồng lên một phía
Lại vội vàng mang ánh sáng đi ngay
Cho phía khác. Vậy là khi ấy
Phía vừa soi, tăm tối, hoá đêm dày

Tảng đá lăn... như sức thần Xi-xi-phux
Lăn, rồi lăn, mãi mãi ống không đầy!
Chẳng khác con dã tràng, tốn bao công sức
Mặt trời uổng công rọi trái đất này!

Và khi ấy làn sương mù buổi sớm
Mới tan đi, tôi chợt thấy bên đường
Một tấm ảnh người đàn ông trong nắng
Bị đóng đinh lên thánh giá treo tường

Nỗi sầu muộn trào trong tôi, mỗi lúc
Ngước nhìn anh - trông đến tội tình!
Anh hằng muốn thế giới này mau mau giải thoát
Anh là kẻ điên rồ mong cứu vớt cả hành tinh!

Các quý ông trong hội đồng cao cấp
Của nhà thờ, của bộ máy quốc gia
Họ đều muốn chơi trò quái ác
Điều anh mong, đâu được nói ra!

Điều bất hạnh của anh chính là chỗ ấy
Ở thời anh, đâu đã có nhà in
Để anh viết và in lên mặt giấy
Những chuyện trên trời, những chuyện thần tiên

Giới kiểm duyệt sẽ xoá đi bằng hết
Những điều không thích hợp với người ta!
Cũng vì thế, trước khi anh thoát chết
Họ bảo rằng anh được yêu quý thật mà!

Giá anh dùng một văn bản khác
Để mang đi truyền giáo lúc sinh thời
Anh sẽ đủ tài năng và khí chất
Để bảo vệ các anh em ngoan đạo trên đời!

Bọn đổi tiền, bọn nhà băng, chúng nó
Chắc bị roi anh quất, tống lâu rồi
Bất hạnh sao, kẻ mộng mơ thời đó
Nay làm gương trên thánh giá cuộc đời

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]