Trong chiếc bẫy có sẵn
Một miếng nhỏ phô-mai,
Thơm ngon, khiến chú Chuột
Nhíu mũi rồi vểnh tai.

Chuột già kêu: “Nguy hiểm!
Đừng vào đấy làm gì!”
Chuột con đáp: “Vớ vẩn!
Bác già rồi, im đi!”

Thế là chú Chuột nhỏ
Đi vào bẫy, rất oai,
Lúc đầu còn hít hít,
Rồi cắn miếng phô - mai.

Chiếc bẫy ngay lập tức
Đóng sập cửa - than ôi,
Chỉ vì không suy nghĩ,
Chú sập bẫy mất rồi.

Có cô Gà Tây nọ,
Thích sống theo cách mình,
Không chịu hỏi người khác,
Cứ nghĩ mình thông minh.

Cô nói: “Tôi đã lớn,
Hay nửa người lớn rồi,
Nên tất nhiên có thể
Sống theo cách của tôi!”

Thế là cô ra phố.
Cáo đợi sẵn, vồ ngay.
Trên bãi cỏ xanh mướt
Lông trắng cô bay đầy.

Cô trở thành bữa tối
Cho con cáo tinh khôn.
Chỉ vì không chịu nghĩ,
Nay cô đã không còn.

Từng có chú Chim Chích,
Yên ổn sống trên cao,
Nhưng chú lại cứ thích
Bay vào nhà xem sao.

“Không, không,” mẹ chú nói.
“An toàn nhất xưa nay
Với chim non - cùng mẹ,
Đậu rất cao trên cây.”

“Kệ mẹ,” Chim Chích đáp,
Vẫy cái đuôi rất kiêu.
“Người già biết nhiều thật,
Nhưng không hết mọi điều.”

Thế là chú bay xuống
Mụ Mèo liền vồ ngay.
Vì không chịu suy nghĩ,
Nên chú chết thế này.

Giờ thì các cháu nhỏ
Đang đọc thơ của tôi,
Biết cái gì sẽ đến
Nếu không chịu nghe lời.

Hãy rút ra bài học
Về những cái chết này -
Khi quá muộn mới biết
Nghe lẽ phải, điều hay.

Đừng nghĩ không nguy hiểm
Cả những nơi yên lành.
Đừng cho mình tài giỏi
Hơn mọi người xung quanh.

Một khi được nhắc nhở,
Đừng ương bướng, nên nghe.
Vì không chịu suy nghĩ
Hậu quả rất nặng nề.

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]