Tên thống đốc Brandebourg bắt tôi đãi cát dưới hàng thông
và máu tôi đầy cả xi măng đập trong huyết quản
Những tường cao sáng lên khi trời hửng
và chiều chiều hàng bạch dương nhởn nhơ như những con hồng hạc
Con cò đã bay đi
Nó sẽ qua quê tôi bị tàn phá
nơi đầy ngựa chết và nước mắt
vẫn không ngừng chín mùi
để thành hạt ngọc cứu vớt chúng tôi
tren cuộc đời đang đợi chúng tôi
và đã chết
ở Bourgogne hay ở Paris
Và nhà thờ Đức Bà
người chị cả những phụ nữ hứa hôn
ngoảnh sang tôi và mỉm cười
Tôi chống xẻng hướng về mặt trời lặn
Cát chảy gương mặt tôi
[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]