Tôi thấy trong mơ. Một con đường đen.
Chú ngựa trắng. Bước chân nhẫn nại.
Trên mình ngựa là một cô gái
Tiến về phía tôi, dáng vẻ yêu kiều.
Cô gái dễ thương đang tới,
Chỉ có điều không phải người yêu.
Ơi, cây bạch dương của nước Nga!
Đường đi chật chội.
Cô gái, như giấc mơ đêm hội,
Chỉ dành cho kẻ đang yêu.
Ngươi hãy xòe những nhánh cây nâng niu,
Như những cánh tay thân thiện.
Trăng sáng. Màu xanh và giấc mơ.
Ngựa phi gấp gấp.
Thứ ánh sáng huyền ảo nhường kia,
Dường như dành cho Nàng duy nhất –
Người mang trong mình ánh trăng thanh ngây ngất
Cũng là người không tồn tại trên đời.
Tôi - kẻ lãng du, tên du đãng.
Vì thơ mà ngơ ngẩn, khướt say.
Nhưng dù sao vì sự nhạy bén này,
Trái tim tôi đã không giá lạnh,
Vì nước Nga của bạch dương
Tôi sẽ giảng hòa với người không yêu đặng.