Bản dịch của Tạ Phương

Tôi buồn bởi đã yêu em.
Biết miệng lưỡi độc địa của thế gian
Chẳng thương xót tuổi xuân em rực rỡ,
Bao nước mắt và khổ đau em phải trả
Cho mỗi thoáng ngọt ngào, mỗi phút sáng tươi.
Tôi buồn… bởi thấy em vui.