Món quà cảm hứng không bao giờ trở lại
vào một chiều ấm áp, âm u
tôi chợt hiểu mình là người cô độc

Tôi đi qua phố phường dưới vòm cây phong
mưa lau mắt tôi bằng những giọt trĩu nặng
Ôi, mưa tốt bụng
tôi đâu biết lau bằng nước mắt mình

Có phải đây là lớn lao của sự trưởng thành
một chút ngậm ngùi, một chút thông minh
một chút bễ trê của chính đời mình?
mây hừng đông chào đón
như thể tại một nơi nào tôi đã đọc về tôi

Đã qua đi, đã bị lãng quên
tôi trở lại cây cầu ngày càng mờ ảo
đám mây trên cao như chim bồ câu vừa bị bắn rơi

Khi còn bé con hay tới lúc bạc đầu
tôi luôn hỏi
liệu có người nào thực sự công tâm
lại muốn tôi thành tên bất hạnh?

Có phải vì để tôi viết sách
hoặc để ru thế gian im bặt
làm người khóc lặng câm bằng một nụ cười?

Trên dòng sông Wiśla lao xao làn sóng
mơ tưởng cuối cùng cũng đã tiêu tan
tình yêu đã lạnh tanh, hận thù leo lét

Viết sách sẽ khó hơn với những người không muốn viết
Ru thế gian sẽ khó hơn với những người ưu tư
Làm trái tim lặng im sẽ khó hơn với những người đơn độc

Những con én đầu tiên chạm mặt trời lên
và từ ngôn từ của ngôn ngữ nghèo nàn
Nảy ra một bài ca nhộn vui nho nhỏ:

Trong cánh rừng sồi xanh
Có ba vị vua đang ngủ
Tiếng chim gõ kiến

Các vị vua tỉnh giấc, ngồi lên
Ăn những quả táo vàng
Tiếng chim đang hót

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]