Lại một đêm nằm, mắt mở to, không ngủ
Và bạn lại tự mình tranh luận với mình
Bạn bảo không phải vậy, anh ấy đẹp
Còn trái tim thì nói: “Vậy thì sao?”
Tất cả rối tinh, giấc ngủ thật đáng ghét
Nghĩ xem nào, đâu đúng đâu sai
Bạn cho, không phải vậy, anh là người hiểu biết
Trái tim thì lại nói: “Thế thì sao?”
Và khi đó bạn nảy sinh nỗi sợ
Tất cả đổ nhào, sụp xuống xung quanh
Và bạn nói với trái tim: “Mất hết”
Còn trái tim thì nói: “Biết làm sao!?”
[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]