Bản dịch của Phạm Thanh Cải

Ơi cái tên vỡ thành bao mảnh vụn!
Ơi cái tên lang bạt khắp trần gian!
Ơi cái tên không ai gọi đến!
Gọi cái tên, tôi những muốn lìa trần!

Ơi người mà tôi hằng yêu dấu!
Ơi người mà tôi mãi mãi mê say!
Trong tim tôi, em khắc bao lời nói,
Chỉ một câu cũng không thể giãi bày!

Treo trên núi phía Tây, mặt trời đỏ rực,
Bầy hươu nai cũng khóc, đau buồn,
Tôi đứng gần ngay trên đỉnh núi
Đã bao lần tôi réo gọi tên em!

Tiếng gào khóc, đầy âm thanh buồn bã!
Tiếng kêu la, đầy những tiếng bi thương!
Tiếng kêu gọi mang bao nhiêu đau khổ,
Trời đất đây là rộng đến vô cùng.

Ơi người mà tôi hằng yêu dấu!
Ơi người mà tôi mãi mãi mến thân!
Dù đứng lặng im đã làm tôi hoá đá
Tôi phải gọi, dù cái tên làm tôi muốn lìa trần!