Bản dịch của Phạm Thanh Cải

Chào biển cả tự do, tôi xin vĩnh biệt!
Lần cuối cùng biển đứng trước tôi
Biển cuộn lên con sóng màu xanh biếc
Vẻ đẹp tự hào lấp lánh ánh bừng tươi.

Như người bạn thầm thì lời buồn bã,
Gọi lên trong giờ phút chia tay,
Tiếng gọi buồn, tiếng rì rầm biển cả
Tôi đã nghe một lần cuối này đây.

Linh hồn tôi khát khao, mong muốn
Như thường xuyên, tôi dạo bước trên bờ
Tôi lang thang trong sương mù, tĩnh lặng
Bao ham mê tha thiết cứ dày vò!

Tôi đã yêu lời gọi về của biển,
Những tiếng kêu tắc nghẹn, tiếng vực sâu,
Tĩnh mịch trong những giờ chiều đến,
Và từng cơn bướng bỉnh nối theo nhau!

Cánh buồm hiền lành của người đánh cá,
Chịu bao nhiêu cơn đỏng đảnh biển khơi,
Nó dũng cảm lướt qua bao sóng cả
Nhưng biển không nhường nhịn, cứ chồm lên…
Chiếc thuyền kia, trong sóng dữ, đã chìm.

Không giữ tôi suốt đời ở lại
Bờ đứng yên, tẻ ngắt, u buồn,
Chúc mừng biển bằng lời hồ hởi
Vần thơ tôi theo con sóng đi luôn.

Biển gọi, biển chờ... tôi trong xiềng xích
Tâm hồn tôi bị giằng xé tan tành
Niềm say mê mạnh vô cùng quyến rũ,
Tôi vẫn còn đây, bên cạnh biển xanh.

Đi đâu bây giờ, có gì ân hận?
Theo con đường tôi hướng tới vô tư
Như một vật trong cô liêu của biển
Linh hồn tôi kinh ngạc vô bờ.

Ngôi mộ của vinh quang... Lẻ loi tảng đá,
Đắm mình trong một giấc mộng lạnh lùng
Những hồi ức oai phong, hùng vĩ
Ở đấy Napoleon, trút hơi thở cuối cùng.

Ông yên nghỉ giữa bao nhiêu khổ nhục.
Giữa tiếng rít gầm gió táp, mưa sa
Một thiên tài từ chúng ta bay vụt
Một vị chủ nhân trong tâm trí chúng ta.

Than khóc tự do, người khóc than biến mất
Ông đã bỏ quên vòng nguyệt quế của đời.
Tiếng ì ầm, khích động thời tiết xấu
Ông là người ca sĩ hát biển khơi.

Hình ảnh biển khơi phác hoạ nên ông ấy,
Ông đã tạo ra sức sống của biển xanh
Cũng như biển thẳm sâu và ảm đạm,
Như biển xanh, không khuất phục, yếu mềm.

Tôi biết đi đâu, thế giới này vắng vẻ...
Biển thân yêu, giá biển rước tôi cùng?
Số phận nhân dân nơi đâu cũng thế
Đâu có chút lợi quyền, ở đó có người trông
Hoặc giáo huấn hoặc là bạo chúa.

Vĩnh biệt biển, tôi sẽ không quên, ơi biển cả!
Vẻ diễm kiều quý phái của biển khơi
Mãi mãi về sau, tôi sẽ còn nghe rõ
Tiếng êm êm của sóng biển ru hời.

Trên sa mạc hoang vu, trong rừng vắng lặng
Tôi mang tất cả dáng biển xanh,
Những mỏm đá, vịnh đẹp xinh của biển,
Chớp sáng, bóng đen, và tiếng sóng rì rầm…