Bản dịch của Phạm Doanh

Quạt lá thân phận hèn,
Không biết nó hữu dụng.
Chẳng thể thay quạt lông,
Nhưng đủ đuổi ruồi nhặng.
Sáng loáng dao mạ vàng,
Dây đỏ cột lủng lẳng.
Chẳng những khuôn mặt xinh,
Mà còn con mắt lắng.
Ta già, bệnh rề rề,
Nhà nghèo nằm bức nóng.
Rát da, phe phẩy đừ,
Nhờ mày, giữ trong bụng.
Vật mọn đáng bỏ đi,
Nghĩa do người sử dụng.
Hàng năm cứ thu về,
Gom dây há chểnh mảng.