Hiên Viên ngưng đặt luật,
Ngu Thuấn thôi đàn cầm.
Còn nghe tiếng phượng hót,
Vì thương gỗ vàng tâm.
Thánh hiền tên đã khuất,
Chốn lạ bệnh quanh năm.
Thuyền đậu khi tránh bão,
Hồ yên thấy sao sâm
Tiêu Mã Dung nghe vẳng,
Áo Trọng Tuyên tưởng cầm.
Quê cũ buồn trông ngóng,
Mây sầu che tối om.
Mái tranh hơi nước lấp,
Núi biếc cây sông im.
Ngùn ngụt hơi nóng bốc,
Rả rích mưa ướt đầm.
Trống vang vừa xua quỷ,
Đạn lạc giống như chim.
Hứng hết, buồn vừa lắng,
Sầu dâng, dạ khôn cầm.
Kiếm sống thường chật vật,
Của cải vẫn khó tìm.
Tưởng cung trong chén rượu,
Trên đầu vẫn cài trâm.
Nắm áo ngăn vua Nguỵ,
Nhảy gác học Lưu Hâm.
Lăng quăng chẳng đến được,
Tài mọn nhờ hảo tâm.
Ngài béo bổ chật chén,
Tôi rau cháo trên mâm.
Ghế đen chằng chịt cột,
Áo rách tấc tấc đùm.
Buồn thương ngang Dữu Tín,
Sáng tác khác Trần Lâm.
Ba sương chày nhà Sở,
Mười nắng khố núi Mân.
Được ghé ngồi trướng gấm,
Từ lâu ca tóc râm.
"Về nguồn", khó gặp lúc,
"Quên đời", dễ chết chìm.
Gạo ba hạt cố nuốt,
Vàng bốn hay mong gần.
Cỏ xuân che hận cũ,
Nguồn hoa uổng mình tìm.
Bồng bềnh lo ngay ngáy,
Thuốc chữa bệnh lâm râm.
Con yểu, theo Phan Nhạc.
Lạng quạng, níu Đặng Lâm.
Lóng cóng khi học bước,
Giúp đỡ nhờ tri âm.
Lưỡi Tô, Trương mong mượn,
Gươm Chu, Tống khoe ầm.
Hợp lại nơi biển rộng,
Qui tụ kẻ cao thâm.
Cửa thành huyện rộng mở,
Bến biếc bóng thông râm.
Bày sắc đua tươi rói,
Vó ngựa chạy rầm rầm.
Xét soi còn ngay thẳng,
Trời xanh thấu thực tâm.
Công Tôn nhờ thế hiểm,
Hầu Cảnh chửa bị giam.
Trung nguyên thư từ ít,
Miền bắc giặc còn xâm.
Giếng ngàn dặm, người sợ,
Tục khắp nơi, hỏi thăm.
Máu trận chảy như cũ,
Tiếng quân reo vẫn ran.
Xác Cát Hồng toan thoát,
Sức Hứa Tĩnh khó kham.
Việc nhà lòng son tả,
Chưa xong, lệ ướt đầm.