Nghỉ sớm đỡ mệt nhoài,
Giữa xuân, cảnh tráng lệ.
Gió táp tới không ngừng,
Thuyền bè chẳng dám ghé.
Đê cong chiều mù đen,
Ngày tàn sao lấp loé.
Trăng lầu khuất chưa ra,
Đèn xanh tàn bóng lẻ.
Lắm tài khác, đường cùng,
Đời loạn ít ân huệ.
Kẻ hèn vốn ù lì,
Ngày tháng cứ mặc kệ.
Điều này thật đáng lo,
Bậc thánh thường gieo quẻ.