Bạn cũ sao mà im hơi thế,
Để mình ta nay bị u hoài.
Tuổi tuy già khó hết tài,
Thu về hứng lại càng dài thêm sâu.
Đạo lý đã như hầu thấy rõ,
Các khách thơ chưa có lãng quên.
Dưới trời những kẻ biết tên,
Mỗi người một chỗ tận miền mây xa.
Cao, Sầm có khác là bước chậm,
Với Thẩm, Bào cùng dấn bước đi.
Ý đạt khép lại ngưng bay,
Thơ thành là tới cõi trời hỗn mang.
Tới tận trời buồn thương Phú, Lạc,
Sát gần đây lại tiếc Lư, Vương.
Quan là quí, giống các ông,
Mệnh người hiền trước đáng thương muôn phần.
Các chư hầu chẳng nên vứt bỏ,
Mới khẽ va là đã bay rồi.
Thơ hay chừng nào được coi,
Lá thư sẵn viết, không người gửi đi.
Hành, xử kẻ nam nhi giống vậy,
Kẻ xa nhà giữ lấy tấm thân.
Đất lạ chẳng nể thánh nhân,
Nhún mình để tránh oan khiên đó mà.
Bệnh quái ác đã ba năm khổ,
Một quỉ kia dứt bỏ không rời.
Cách ngày xương tuỷ lại coi,
Tuyết sương phòng giữ khi trời lạnh thêm.
Nơi đất hẹp nằm yên chẳng khá,
Dáng thẹn thùng vì đã thoa hương.
Thân già sao tới mức cùng,
Giờ đây quan, ẩn cũng từng hại thôi.
Không có tiền ở nơi kẻ chợ,
Căn nhà tồi nơi xó biên cương.
Lưu Biểu tuy hận còn mang,
Giữ gìn tới chết, ông Bàng đem theo.
Lòng nhỏ nhặt bám đeo chim cá,
Thịt nhăn nheo phải né sài lang.
Cỏ Lũng trắng xoá một vùng,
Mây Thao lớp lớp trên không vàng khè.
Bành Môn ở ngoài lề Kiếm Các,
Tại ngay bên đất Quắc: Đỉnh Hồ.
Vùng Kinh, trâm ngọc đầu trơ,
Xứ Ba giấy thấm vần thơ sáng ngời.
Rổ mè đen hết phơi lại sấy,
Chùm quất đỏ trông thấy mà thèm.
Khác chi nhà của thần tiên,
Một làng sông núi đi kèm xứng đôi.
Trong phòng trúc đặt nồi hong thuốc,
Dưới khóm hoa, giường đọc sách bày.
Cái mới có được thật may,
Xa hay hai bác đúng ngày hỡi ơi.
Chức quan cũ Hán thời, sao đổi,
Tục thuần rồi theo lối về Đường
Giúp đời xứng với hai ông,
Với cảnh nghèo khó, sĩ thường vui thôi.
Vua Xi Vưu thế rồi bị giết,
Vẫn ngông cuồng Hồ Yết gây trò.
Khi nào loạn lạc yên cho,
Đem văn bàn luận thay tô cơm lành.