Bản dịch của Nguyễn Quỳnh Hương

Rừng đẹp như lâu đài lộng lẫy
Đỏ nâu, tím sẫm lẫn vàng ròng.
Sặc sỡ nhiều màu và vui mắt
Nối bật trên nền sáng cánh đồng
Bạch dương hình chạm màu cam nhạt
Toả sáng trên men trời xanh trong.
Thông non ngả thẫm như hình tháp.
Đó đây vương giữa những cành phong
Như những mảnh gương nằm rải rác,
Muôn mảnh trời xanh cây soi chung.
Rừng toả mùi sồi và mùi tùng
Suốt hè qua đã khô vì nắng.
Mùa Thu - goá phụ nào thầm lặng
Trở gót sen quay lại lầu hồng.

Hôm nay quang đãng ngoài bãi trống
Phất phơ giăng mạng nhện ngang trời
Giữa khoảng sân rộng long lanh phơi
Tấm lưới dệt từ muôn sợi bạc.
Suốt hôm nay một mình múa lượn
Bướm nhỏ cuối cùng của mùa hè
Lỡ vướng vào tấm lưới bạc kia
Lặng nằm như cánh hoa vương nắng.
Hôm nay là một ngày tươi sáng
Vạn vật ấm lên dưới mặt trời
Rừng và cả màu xanh cao vời
Trong thinh không hoàn toàn tĩnh lặng.
Đến mức ta nghe trong trống vắng
Thấy tiếng run lá nhỏ trên cây.
Rừng đẹp như lâu đài lộng lẫy
Đỏ nâu, tím sẫm lẫn vàng ròng
Nổi bật trên nền sáng cánh đồng
Tĩnh lặng đến mê say quyến rũ.
Hót ríu ran con sáo chuyền cành
Trên vòm lá vẫn còn dày đặc
Hắt lên ánh vàng màu hổ phách
Đàn sẻ bay vui đùa xao xác
Vụt qua trên nền trời rồi khuất,
Xung quanh lại tĩnh lặng như tờ

Chỉ Mùa Thu biết, Mùa Thu tỏ
Phút bình yên trước lúc xấu trời,
Tĩnh lặng êm đềm chờ đông tới
Những giây hạnh phúc cuối cùng thôi.
Rừng im phắc lạ lùng sâu thẳm,
Như chờ bình minh lên soi sáng
Bằng hoàng hôn sót lại ráng vàng,
Lâu đài thu tráng lệ, huy hoàng.
Rồi khi sẩm tối buồn ảm đạm,
Trăng lên chiếu sáng những lùm cây
Sương rơi trên những bóng đổ dài...
Không gian lành lạnh và sáng trắng.
Trên bãi rộng và trong rừng vắng
Quạnh hưu tàn héo lúc giao thời.
Và trong yên tĩnh đêm trống trải
Một mình Thu cũng thấy đơn côi.

Cái tĩnh lặng giờ đây đã khác
Sao càng lắng nghe càng im phắc
Vầng trăng non nhợt nhạt kia rồi
Khoan thai trăng dậy trên nền trời
Bóng đổ ngắn hơn trong ánh bạc.
Rừng mờ khuất sau làn khói mỏng
Và ánh trăng khuya giờ chiếu thẳng
Từ cao vời sau màn sương trắng
Ôi, đêm Thu say ngủ giấc nồng.
Thời khắc đẹp kỳ ảo mông lung.
Màn sương bạc đọng đầy hơi ẩm
Đồng cỏ sáng lên trong trống vắng
Rừng ngập tràn muôn ánh trăng ngời
Vẻ đẹp đọng trong ánh sáng trời
Báo giờ chết của chính mình sắp điểm.
Lặng lẽ con cú trên cành vắng
Ngây ngô nó ngắm ánh trăng suông
Bất chợt buông đôi tiếng rúc buồn
Và lao vút từ cành cao xuống.
Tiếng nó đập cánh nghe mềm lướt
Chọn chỗ đậu im trên cành cây.
Quay đầu với hai túm lông dày
Mắt to tròn ngó nghiêng bốn phía.
Rừng vẫn đó thôi, sao vẫn lạ.
Lặng im tưởng chừng như hóa đá
Ngập trong màn sương bạc nhạt nhoà
Trong ẩm ướt toả mùi lá mục...

Sáng ra mặt trời không ló dạng
Màn mưa và bóng tối vẫn dày,
Rừng mờ khuất sau màn khói lạnh,
Sau một đêm Thu đã đến đây!
Nhưng Thu còn ẩn mình giấu kín
Những gì đã từng trải đêm qua
Tĩnh lặng nơi đây, và cô độc
Khóa mình trong muôn nẻo rừng già.
Cứ để dưới mưa rừng thông hát
Trải mưa đêm ảm đạm đen dày
Đồng trống sói đàn về tụ họp
Mắt lét xanh loé như lửa cháy!
Rừng khác nào lâu đài bỏ vắng
Thẫm tối hết rồi muôn sắc phai,
Tháng chín xoay vòng trong rừng thẳm
Phá tung từng đám lá cây dày,
Rắc lá ẩm đầy muôn lối cũ,
Đêm chết cóng dưới làn băng vỡ
Uể oải tan trong ánh bình minh...

Đồng xa tiếng tù và văng vẳng
Giọng kim rền trong gió vang ngân
Như tiếng thở than trong sương sớm
Phủ trắng lâu nay những cánh đồng
Sau rừng thưa giữa tiếng cây rung
Lạc mất trong tiếng rừng xao xác
Tiếng còi mờ đục và ảm đạm
Giục chó săn theo vết con mồi.
Và tiếng chó sủa vang ồn ã
Như bão dậy ồn rừng vắng người.
Mưa xối xả, lạnh như băng giá
Đồng trống lá xoay vòng rơi rơi.
Ngỗng di cư nối nhau vội vã
Vẽ một vệt dài trên nền trời.
Ngày qua ngày, đến khi màn khói
Dựng như thành mỗi buổi bình minh.
Rừng sẫm đỏ đứng yên bất động,
Lấp lánh bạc ròng đất đóng băng.
Toàn thân trùm kín trong áo lông.
Rửa vội gương mặt buồn nhợt nhạt
Tiễn ngày cuối ngự trị trong rừng.
Rụt rè Thu bước ra thềm vắng.
Sân trống lạnh, giữa hai cánh cổng
Giữa hàng cây trút lá lâu rồi
Màu xanh trước mùa Thu bát ngát
Con đường lầy rộng dưới chân người.
Con đường đến phương nam xa thẳm
Nơi lũ chim tránh rét trú đông
Tránh mưa sa, gió táp bão bùng
Tránh bao lốc tuyết và băng giá.
Là nơi Thu sáng nay hối hả
Bắt đầu chuyến đi dài cô đơn
Bỏ lại nơi đây rừng bạt ngàn
Và lâu đài của mình rộng mở

Tạm biệt, rừng ơi! Xin lỗi nhé
Ngày mới sẽ dịu dàng sáng tươi
Sắp rồi miền chết sẽ rạng ngời,
Lấp lánh ngủ dưới làn tuyết bạc.
Ngày lạnh và như xưa trống vắng
Sẽ lạ kỳ thay trong ánh sáng
Lâu đài vô chủ với rừng thông
Những mái tranh lặng lẽ xóm làng
Trời xanh thẳm, rộng như vô hạn
Những cánh đồng chạy xa tít tắp.
Trên đồng giữa muôn đống tuyết mềm
Thú nhỏ không ngủ đông nhảy nhót,
Nào những chồn bạc, chồn nâu, sóc,
Vui đùa sưởi ấm với nắng mai.
Rồi cuồng phong đại dương thổi lại
Rừng trụi trơ trước những bão giông
Saman trong vũ điệu ngang tàng
Như con thú hoang trên đồng trống
Hú âm u trong tuyết xoáy vòng.
Lâu đài xưa than ôi, còn lại
Trụi trơ một bộ khung rỗng không,
Để sương giá băng qua đêm đọng
Mong manh những hình chạm suốt trong.
Rạng rỡ trên nền trời xanh thẳm
Lấp lánh những lâu đài tuyết băng
Pha lê, xen lẫn với bạc ròng.
Và trong đêm chơi vơi phản chiếu
Rực sáng như lửa trên vòm trời
Chòm sao xa lấp lánh ngời ngời,
Đúng thời khắc lặng không tiếng động
Bắc cực quang rực lên như cháy
Nở bừng trên nền xanh trời đông.