Trên dòng chữ
cuối cùng
Bên cạnh
dấu chấm hết,
Có một nhóm dấu ngắt câu
Tụ tập lại và nói chuyện.
Kìa anh Chấm than lập dị –
Huỳnh huỵch chạy bổ đến nơi.
Chả chịu im cho một phút,
Cứ hô hét cả ngày thôi:
Hoan hô! Ối! Cướp! Cứu tôi!
Dấu Hỏi mũi cong mò đến
Lục vấn chả chừa một ai.
Gặp ai cũng hỏi tới tấp:
Ai? Ai? Từ đâu? Sao rồi?
Rồi đến lượt những dấu Phẩy,
Tóc uốn xoăn điệu quá thôi.
Bọn này sống trong chính tả
Tại mỗi chỗ nghỉ ngắt hơi.
Dấu Hai chấm lật đật tới,
Và dấu Ba chấm theo đuôi
Và nữa, và nữa, ối giời…
Bọn Dấu phẩy vội cất lời:
– Chúng tôi bận quá đi thôi.
Dù chính tả hay truyện ngắn
Không thể nào thiếu chúng tôi.
– Dấu phẩy thật là nhạt nhẽo
Nếu không đội thêm chấm đầu;
Đứng ngay trên dòng chữ ấy,
Bà Chấm phẩy đáp lời mau.
Cô Hai chấm liền nháy mắt,
Và kêu lên: – Hượm đã nào!
So Phẩy cùng là Chấm phẩy
Tôi mới quan trọng làm sao, –
Bởi vì tôi đây to lớn
Gấp đôi dấu chấm hết câu.
Giữ trật tự chung ổn định
Công tôi chăm chú dõi theo.
– Đâu mà… – Dấu Ba chấm nói,
Đôi mắt khe khẽ liếc qua, –
– Nếu như các vị muốn biết
Thì tôi quan trọng nhất nhà.
Khi chẳng còn gì để nói
Đó là lúc tôi được dùng…
Chấm hỏi ngạc nhiên cất giọng:
– Nói thế nghĩa là thế nào?
Chấm than bất bình, nổi cáu:
– Thật thế ấy à!Còn lâu!
– Thế này, – dấu Chấm cất tiếng,
Chính là một dấu Chấm đơn. –
Tôi kết thúc mọi câu chuyện
Chả còn ai quan trọng hơn.