Đến muộn rồi bức thư! Quá muộn
Bạn chẳng nhận được thư tôi, chẳng viết trả lời
Bỏ tấm chăn. Quay vào tường mỏi mệt
Tay thõng buông. Không thấy, không nghe, không thở ngắn, than dài
Thế là hết. Từ nay, chẳng còn già hay trẻ
Chẳng Xuân, Hè, chẳng cơn mưa và cũng chẳng bình minh
Lại cái cảnh mùa đông xưa, năm bốn mốt
Muôn thuở còn nguyên sự lạnh lẽo khôn cùng
Cảm giác sờ thấy được, thần chết lượn trên đầu
Mùa đông tuyết trắng thở than và vì ta cầu nguyện
Nhưng chiến tranh, anh nể nang, chỉ khắc ghi bằng viên đạn
Lại làm tử thương qua chiến thắng mấy năm sau
Thế là thêm một nấm mồ dưới bầu trời rộng lớn
Những ngôi sao gỗ bìa, những tấm bia, chẳng có cách ngăn
Nửa đêm tuyết trắng ngần trên đất Pathéon
Nơi chẳng có sự phân chia nấm mồ những người chính nghĩa
Những hàng trụ lạnh băng xa xa thác nước
Dải Ngân hà vắt lên như cầu nối vĩnh hằng
Những bậc đá xếp hàng đưa từ miền Các-pát
Dưới vòm trời trang nghiêm nhấp nháy ánh sao băng
Bao nấm mồ trên thế giới! Những hàng chữ bia mờ
Con đường thế hệ tôi đau thương ghi dấu hiệu
Tôi đi giữa hàng bia, cắn đôi môi bật máu
Phút chốc này, tôi quỳ trước nấm mộ anh
Tôi đã mất anh, lời xót thương không có nghĩa
Làm chi với nỗi đau! Cuộc đời tôi trong bước quân hành
Tuổi tác không phụ thuộc vào định luật hấp dẫn thép gang
Đến mảnh đất chôn người bạn đồng niên, chưa hề nguội lạnh
[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]