Vứt chén trường đình trỏ núi xa
Tiếng sênh chưa dứt, bước chân ra
Bên hoa ngựa chạy nhàm vàng rậm
Trên gác người trông lệ ngọc sa
Dặm liễu ở đây cành phất gió
Sông thông chốn ấy tuyết phun hoa
Áo cừu chớ ngại mang theo nặng
Mùa hạ Tam Biên rét cắt da