Mùa thu khóc như nàng goá phụ
Vận đồ đen, tim phủ mù sương
Thầm nhớ lại những lời chồng nói
Nàng không ngừng nức nở đau thương.

Và sẽ thế mãi cho đến khi tuyết lặng thinh nhất.
Rủ xót thương thu mệt mỏi đớn đau…
Quên đi nỗi buồn quên đi sơ suất
Được thế một đời chưa đáng là bao.