Run rẩy anh đào theo gió,
Mịt mù thược dược tuôn mây.
Mơ về người đẹp lúc chia tay,
Là nỗi tương tư, có phải?

Rượu sánh hoa tươi vứt cả,
Oanh chuyền yến hót lạc loài,
Vò lan, siêu đá, trướng đen này,
Hương sách, vị trà giữ lấy.

Bản cụ Phan Văn Các dịch, thấy cách dịch và chọn từ ngữ rất êm ái, tuy nhiên, có mấy chỗ chuyển vận từ bằng sang trắc và luật đối chưa thật chỉnh so với cách luật của điệu từ Tây giang nguyệt. Trên bản của cụ, tôi thấy có thể sửa lại.