Khốn khổ giữa trời đất một mình,
Chân trời có bóng tự thân hình.
Cúc tùng vườn cũ đường hoang phủ,
Sương gió đêm tàn nhớ đến huynh.
” Sừng ngựa không nhô” dòng lệ chảy.
Ngày về định bói hẳn là linh.
Phương Nam tình bạn nhìn lo lắng,
Ân xá ngày ngày trông án hình.