Bản dịch của Lương Trọng Nhàn

Gió bụi mười năm, xa cố hương,
Bạc đầu lốm đốm, mãi tha phương.
Đường dài, trời xế, không còn bạn,
Nhà lạnh bệnh về thật thê lương.
Dưới nguyệt thạch sùng leo vách nát,
Cạn khô ao nước, tiếng ểnh ương.
Xa quê nhớ đọc “Đăng lâu phú”
Quá nửa đời ta lạc cố hương.