Ai đã thấy miền thiên nhiên rực rỡ
Nơi rừng sồi rì rào và đồng cỏ
Nơi sóng vỗ sôi sục suốt đêm ngày
Và bến bờ bình lặng đáng yêu thay

Nơi núi đồi dưới vòm cây nguyệt quế
Tuyết trắng đông không cũng ngủ say?
Ai đã thấy miền quê diệu kỳ ấy
Nơi tình yêu của kẻ lưu đày?

Giới hạn vàng! vùng Elvina say đắm
Gửi đến người mong muốn của tôi!
Tôi vẫn nhớ mỏm đá cao dựng đứng
Và vẫn nhớ dòng nước reo vui

Và bóng mát, tiếng ồn, thung lũng đẹp
Nơi Tarta du mục sống quây quần
Trong thanh bình và trong bao tần tảo
Tiếp đón tôi nồng hậu tựa người thân

Tất cả lung linh trong từng ánh mắt
Vườn Tarta, làng xóm, phố phường
Và sóng vỗ đêm ngày vào bờ đá
Những con tàu ẩn hiện nơi biển cả

Màu hổ phách lơ lửng giữa vườn nho
Trên đồng cỏ ầm ĩ lũ cừu, bò...
Và ngôi mộ Mi-ri-đa toả sáng
Trong ánh chiều dần chạng vạng bơ vơ

Và nơi đó một khi ta nằm xuống
Còn thấy không qua cánh rừng tăm tối
Những mỏm đá và màu xanh biển gọi
Và bầu trời cao ngút ngát trên đầu?

Những con sóng đời sục sôi có lặng?
Có hồi sinh vẻ đẹp bao năm tháng?
Ta có còn trở lại bóng mát ngọt ngào
Trong biếng lười hồn chớm giấc chiêm bao?

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]