Bản dịch của Lê Đăng Hoan

Sau khi nhận mấy đồng xu lẻ
tôi ra đường rời khỏi ngân hàng
Gió lạnh thổi, tung làn tóc rối
Hình dáng kẻ đi vay chễm chệ đang ngồi
trong góc phòng tiếp đón cho vay
Không thể đi đến vùng Sincheon
nếu không dẫm lên đất kẻ đó
Nơi bóng loáng đá hoa cương nhân tạo ghép thành hàng
nơi những dấu vết kẹo cao su trong dãy hành lang
mà dưới đó là đường tàu điện ngầm đang chạy miết
và dưới nữa là nước ngầm chảy xiết
Sâu hơn nữa
là ngọn lửa của đá đỏ sẫm màu đang cháy
Được sinh ra trên đất nước không bao giờ động đất
cũng là điều may mắn nhất trần gian
Một góc nhỏ trên trái đất này
nơi năm tỷ người đang sống
Một mẩu đất Seoul
mười triệu người sống từng đàn chen chúc
Một mảnh đất không để lọt vào két sắt
mảnh đất mà bọn con buôn bất động sản
chúng sở hữu, rồi tự do mua bán
chuyển nhượng, thế chấp, mặc sức tung hoành
Cũng trên mảnh đất này, tôi suốt ngày đêm
làm ăn cực nhọc
kiếm từng xu
như một kẻ nhỏ mọn thấp hèn
tiết kiệm từng hào để sống, đua chen

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]