Bản dịch của Hoài Anh

Đường xa trách nhiệm nặng nề,
Tự thương yếu đuối đủ bề gian lao.
Bệnh Tôn Hoằng dễ mắc vào,
Trông lầu Cấp Ảm càng nao nao lòng.
Ai cho thuốc kẻ bềnh bồng,
Mộng về quê cũ chuông rung giục ồn.
Trời thu thương khách bôn chôn,
Thì đưa gió mát về luôn cho cùng.