Bản dịch của Bằng Việt

Tôi chưa hé răng tiết lộ bao giờ
Điều bí mật nhường này:
Tôi luôn luôn ghen tị!
Vâng, tôi rất ghen
Với một chú em còn nhỏ tí
Một chú nhỏ không quen, ở đâu đó trên đời
Tôi ghen với em
Những phút em cười
Vì thuở bé tôi chưa cười được thế!
Tôi học sống trang nghiêm
biết chải đầu sạch sẽ
Còn em luôn luôn bươu trán, sầy da
Suốt đời tôi
Những trang sách bỏ qua
Đến em đọc
Em không hề chịu bỏ!
Em trung thực đến thẳng thừng, dễ sợ
Cái xấu dẫu vô can, em không chịu dàn hoà!
Chỗ tôi đã xua tay: “Thôi, chẳng đáng phiền hà”
Em bảo: “Đáng quan tâm”
Và em cầm lấy bút
Chỗ tháo gỡ không ra
Em cầm dao chặt phứt
Còn tôi làm rối tinh
Đành chỉ biết bó tay!
Em đã yêu
Thì không thể nguội nỗi mê say
Còn tôi yêu
Thì có lúc chính tự mình chán ngán!
Tôi che giấu hờn ghen
Tôi mỉm cười đại lãn
Tôi vờ vĩnh làm như chân thật nhất đời
“Lầm lỗi trên đời mấy ai chả phạm
Có dễ gì sống thoả hết lòng tôi!...”
Nhưng dù có bao lần an ủi thế
Lấy số phận riêng của mình chống chế
Tôi vẫn không sao cho phép mình quên
Rằng ở nơi nào xa, một chú bé chưa quen
Sẽ đạt tới quá tầm tay tôi với!

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]