Miệng tôi đầy ắp tiếng kêu gọi niềm vui cùng lời than thở
Tâm hồn tôi tràn ngập vô hồi những cơn giông
Và cả những ngọn gió chiều!
Tôi như người mộng mơ dịu dàng của bao truyền thuyết
Và là đứa con của thời gian bị cơn sốt bạo hành
Tôi - chàng hiệp sĩ cuối cùng của đoá hoa huệ trắng
Trong thời buổi chỉ có hoa hồng với những cuộc giao hoan
Tôi là chàng vũ công vừa nhảy múa trên sàn
Vừa rải khắp dọc ngang những chiếc lá màu huyết dụ

Bên lớp rào xanh ngày lễ Thánh giáng lâm, tôi lên yên ngựa
và tôi ruổi theo tới tận cùng xa mọi ngả đường của mùa hè
Cứ mỗi ngày nắng lên, là một ngày lòng tôi mở hội
Để nhịp đinh thúc ngựa khua vang, để oà lên những tiếng cười
Như một người đưa thư thổi dậy tiếng tù và vồ vập
Đánh thức những buổi sáng tươi vui trong những thôn xóm lặng thầm
Buộc thắt lưng của Thần Hoa vòng quanh ngay ức ngựa
Tôi phi lên đến tận mây cao, chỗ bình minh đang mới ôm hôn

Hãy đến gặp tôi, cả xứ sở của chiều tà trên bờ con sông màu đồng lấp loá
Nơi những cây sồi phản chiếu tán vàng rực rỡ của mùa thu
Từ trái tim mỗi ngày, còn thẩm thấu xuống đây màu đỏ máu
Từ cái miệng tái nhợt của hoàng hôn, còn vô tận lời ca
Tới đây đi, để rồi theo những giấc mơ sẫm màu
Lướt dưới những bóng cây với màu trăng trong mắt
Cùng hơi thở ấm nóng của nhịp đời vẫn còn chảy bên trong
Giữa những bài thơ đen rầm của ban đêm tang tóc!

Bài thơ trên nằm trong tập "Flora và Pomona" (Flora och Pomona) xuất bản năm 1906

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]