Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Bùi Tuyết Nhung
Đăng bởi Người tình không chân dung vào 01/04/2007 05:13, đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Cammy vào 26/06/2008 14:20
Em biết gọi anh như thế nào đây
Là bạn?
Là anh?
Hay là gì khác?
Và trong anh... trời ơi em không biết
Em là gì giữa bề bộn đời anh?
Gọi thế nào cho thoả nỗi riêng chung?
Để không ai khổ tâm, không ai thấy mình có lỗi,
Tất cả tại cuộc đời, cuộc đời tự cho mình là rộng rãi
Nhưng rồi cuộc đời có chứa nỗi mình đâu?
Không thể gọi đích danh ta là gì của nhau
Đau lòng em, đau lòng anh, đau lòng người tội lắm
Nhưng em tin cuộc đời này sâu rộng
Sâu rộng đến vô cùng nên lạc mất hai ta...
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Trần Viết Hòa ngày 29/11/2016 05:20
Em cứ gọi tên anh như lòng em vẫn gọi!
Dẫu gọi thế nào, cũng chỉ cách xưng hô!
Ở trong Anh, chỉ một điều, nên hiểu:
Em: Là tâm hồn của chai sạn, đời Anh!
Gọi thế nào thì cứ gọi, miễn em vui!
Mặc kệ ai, khổ tâm hay có lỗi!
Vì tình đời, chẳng thể của riêng ai!
Thế em nhé! Cuộc đời là vậy đó!
.
Đâu cứ phải gọi tên, mới yêu và mới nhớ!
Nhung nhớ, u sầu, là cảm xúc của thương yêu.
Ôi! Em ạ! cuộc đời tuy sâu rộng,
Sâu rộng thế nào thì ta vần còn ta!
Trần Viết Vô Học