Thơ thành viên » Bùi Thị Ngọc Điệp » Trang thơ cá nhân » Bốn mùa hoa cỏ
Đồng tranh xanh ngút ngát
Bà cắt về phơi se
Ông cặm cụi vót tre
Đan tranh thành tấm lợp.
Tranh xếp chồng từng lớp
Buộc nuột lạt thẳng hàng
Rồi xốc nóc kỹ càng
Thành mái che năm tháng.
Thời ấu thơ bình lặng
Dưới mái tranh quê nhà
Tranh vẫn ngút đồng xa
Mùa hoa về trắng muốt.
Ôi! Cỏ tranh quen thuộc
Mỗi cuộc đời dân quê
Từ xa thẳm gọi về
Hồn tranh miên man trắng.
Hoa bung xoè trong nắng
Gió phát tán hạt mầm
Về mọi nẻo xa xăm
Cây âm thầm nhân giống.
Giữa thiên nhiên lớn rộng
Đồng tranh cứ mênh mang
Lá chen lá – bạt ngàn!
Hoa kề hoa – trắng tuyết!