Thơ thành viên » Bùi Thị Ngọc Điệp » Trang thơ cá nhân » Truyện cổ nước mình
Ngày xưa, nơi trần thế
Nắng hạn lâu không ngờ
Ruộng đồng thì nứt nẻ
Cây cỏ cũng trụi trơ.
Chim muông khát khô họng
Nguy cấp khắp nơi nơi
Để duy trì sự sống
Cóc bèn lên kiện trời.
Dọc đường Cóc gặp được
Cua, Gấu, Cọp và Ong
Mới đi thêm vài bước
Cáo cũng xin theo cùng.
Đến cửa nhà Trời, Cóc
Thấy một cái trống to
Cóc bố trí ngang dọc
“Chum nước, anh Cua lo.
Cô Ong ẩn ngay cửa
Cáo, Gấu, Cọp cùng nhau
Chia mỗi bên một nửa
Tất cả nấp kỹ vào.”
Bày trí xong các lối
Cóc gióng trống ba hồi
Trống rền vang inh ỏi
Náo động cả nhà Trời.
Trời đùng đùng nổi giận
Liền sai Gà thị uy
Gà chưa kịp lâm trận
Cáo cắn cổ tha đi.
Trời sai Chó bắt Cáo
Gấu đã chờ sẵn rồi
Chó mới vừa xông xáo
Gấu liền quật chết tươi.
Đã tức càng thêm tức
Trời sai thần Sét ra
Thần ỷ mình sức lực
Múa tầm sét sáng loà.
Nhưng vừa bước ra cửa
Ong dứt mấy mũi liền
Mắt thần dường đổ lửa
Quăng tầm sét bên hiên.
Thần nhảy vào chum nước
Cua giơ càng kẹp thôi
Thần đau phóng một nước
Mình mẩy ướt loi ngoi.
Nãy giờ Cọp chờ đợi
Đã ngứa ngáy chân tay
Vừa thấy thần ra tới
Liền tức khắc vồ ngay.
Túng thế, Trời mời Cóc
Vào hỏi han đuôi đầu
Cóc biết Trời bực dọc
Nên lựa lời để tâu.
“Dạ muôn tâu Thượng Đế
Trần gian đã lâu rồi
Đất khô, đồng nứt nẻ
Chẳng một hạt mưa rơi.
Thượng Đế cần mưa gấp
Để cứu giúp muôn loài.”
Nghe Cóc báo khẩn cấp
Trời dịu giọng ngay thôi.
“Ta sẽ cho mưa xuống
Vậy cậu cứ về đi.”
Cóc đạt được mong muốn
Cáo từ Trời tức thì.
Trời dặn trước khi kiếu:
“Lần sau hễ muốn mưa
Cậu nghiến răng báo hiệu
Ta lập tức làm mưa.
Cậu không cần vất vả
Lên đây để kiện Trời!”
Cả đoàn quân hể hả
Về trần gian ngay thôi!
Nhìn khắp vùng, khắp cõi
Nước ngập cả ruộng đồng
Cóc lòng vui phơi phới
Quả là chẳng uổng công!
Người ta còn kể chuyện
Chẳng cần phải kiện thưa
Hễ mà răng cóc nghiến
Là trời sẽ đổ mưa.