Điều cảm thấy không cần phải nói
Điều đang nghĩ cũng chẳng kể ra
Cứ tiến lên, đừng đau khổ rên la
Mang sự thật này tới vì sao của nó
Chúng tôi biết, vì đã từng gìn giữ
Mỗi lời nói của người
Là hình ảnh của đất đai cằn cỗi
Đang khô héo khiến ngực mình tức tối
Ôi ký ức người vĩnh viễn ở chúng tôi
Khủng khiếp tựa túp lều leo lét ngọn đèn soi
Nhưng yêu mến như bàn tay cha mở rộng
Người lại như xưa với đất này bừng lên sự sống
Nối gót theo người, chúng tôi lẽ nào quên
Những thuở săn tìm chân lý gian nan
Vì niềm tin đó, người hy sinh tất cả
Công lao người, chúng tôi biết rõ
Ngoài ra đâu có thánh thần
Mặc bão dông trên ruộng đất khô cằn
Chúng tôi vững bước chân trên đất người ngã xuống
Trong đêm dài hẹn ngày mai rạng sáng
Giữ ngọn lửa hồng chói lọi trong tim
Cùng mẹ, cùng cha gắn bó tử sinh
Chúng tôi nguyện giữ gìn đến cùng, chân lý
Cái già cỗi sẽ đi, lại xanh rờn cái trẻ
Chúng tôi ôm trọn mảnh đất này
Dù vai tì, tim trĩu nặng đắng cay
Bao lần bại trận
Lòng vẫn thiết tha, niềm tin trọn vẹn

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]