Thơ » Inđônêxia » Rivai Apin
Apa yang bisa kami rasakan, tapi tak usah kami ucapkan
Apa yang bisa kami pikirkan, tapi tak usah kami katakan
Janganlah kau bersedih – dan mari kami lanjutkan
Kami bawa ini kebenaran ke bintangnya dan ke buminya.
Kami pun tahu, karena ada satu kata dari kau yang kami simpan
Satu pandang dari tanah retak menggersang, lalu sedu menyesak dada
Ah, kenangan padamu akan terus memburu,
menakutkan seperti bayang di pondok seloyongan, bila pelita
telah dipasang
Tapi penuh kasih seperti Bapa yang mengulurkan tangan
Dan kau kembali, seperti di hari-hari dulu ketika kau dan ini
bumi masih mendegupkan hidup.
Kami tak kan lupakan kau, ketika memburu dan ketika lari
– karena apa yang kami buru dan apa yang kami lari
untuk itu kau mau serahkan nyawa
Dan kami yang menimbang jasamu
Pun tahu, seperti kau pun tahu, bahwa tak ada Dewa atau
Tuhan lain lagi yang berharga untuk dihidupi selain itu
Berhembusan topan di padang tandus ini
Tapi tapak kami yang tertanam di padang gersang, di mana kau
dalam terkubur
Melanjutkan nyala, dan kami yang tegak berdiri di sini ialah api
Kita tahankan hidup di ini malam, malam yang akan melahirkan siang
Kita adalah anak-anak dari satu Bapa
Kita adalah anak-anak dari satu Ibu
Dan mati kita hanyalah soal waktu
Tapi kita semua mempertahankan satu Tuhan.
Adik yang akan datang. Kakak yang telah pergi
Kita angkutlah tanah-tanah yang retak, ini tanah-tanah yang gersang.
Keberatan beban, kesakitan bahu memikul, dan kepahitan hati
akan kekalahan
Akan menyaratkan cinta pada kepercayaan yang kita peluk.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 05/11/2018 10:18
Điều cảm thấy không cần phải nói
Điều đang nghĩ cũng chẳng kể ra
Cứ tiến lên, đừng đau khổ rên la
Mang sự thật này tới vì sao của nó
Chúng tôi biết, vì đã từng gìn giữ
Mỗi lời nói của người
Là hình ảnh của đất đai cằn cỗi
Đang khô héo khiến ngực mình tức tối
Ôi ký ức người vĩnh viễn ở chúng tôi
Khủng khiếp tựa túp lều leo lét ngọn đèn soi
Nhưng yêu mến như bàn tay cha mở rộng
Người lại như xưa với đất này bừng lên sự sống
Nối gót theo người, chúng tôi lẽ nào quên
Những thuở săn tìm chân lý gian nan
Vì niềm tin đó, người hy sinh tất cả
Công lao người, chúng tôi biết rõ
Ngoài ra đâu có thánh thần
Mặc bão dông trên ruộng đất khô cằn
Chúng tôi vững bước chân trên đất người ngã xuống
Trong đêm dài hẹn ngày mai rạng sáng
Giữ ngọn lửa hồng chói lọi trong tim
Cùng mẹ, cùng cha gắn bó tử sinh
Chúng tôi nguyện giữ gìn đến cùng, chân lý
Cái già cỗi sẽ đi, lại xanh rờn cái trẻ
Chúng tôi ôm trọn mảnh đất này
Dù vai tì, tim trĩu nặng đắng cay
Bao lần bại trận
Lòng vẫn thiết tha, niềm tin trọn vẹn