Nàng là ánh sáng đầu tiên
Ảnh hình trong nỗi buồn riêng dịu dàng
Sương rơi bơi giữa ánh vàng
Quanh gương mặt sáng của nàng gọi ta
bàn chân nàng bước nhẹ, xa
Mà đương thức dậy sáng loà hang sâu
Sáng tâm hồn vốn buồn đau
Và chim vỗ cánh đêm sâu gọi mình
Bâng khuâng ánh mắt nàng nhìn
Dõi theo mỗi lúc, muôn nghìn dặm xa
Hãy nâng mình tới trăng ngà
Trao ta hạnh phúc muôn nhà đắm say
Và chàng kỵ sĩ đêm nay
Tình yêu, chàng hưởng trọn đầy niềm vui
Qua hàng song sắt trăng soi
Chàng say cô gái mắt ngời trong đêm
Đã tường hạnh phúc thần tiên
Đã quên bớt nỗi ưu phiền xưa xa
Ta gom những ánh trăng ngà
Ta nhìn và cũng biết là sáng hơn
Trong trăng ánh bạc chập chờn
Tưởng đâu trăng gọi gửi hồn cho trăng
[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]