Đôi má của Nữ thần bừng lên rực đỏ
(Mà tôi tin đỏ tận "chóp đầu
Rượu Rum hẳn là dâng tới đó!)
Người nói cùng tôi với giọng âu sầu:
"Ta sẽ già đi. Ta chào đời thuở ấy
Vào cái ngày ra mắt phố Ham-bua
Mẹ của ta ở cửa sông En ấy"
Vốn đã là hoàng hậu cá Mô-ru
"Cha của ta, một quốc vương vĩ đại
Đích tên là Ma-cnutx Ca-rô-lu
Người sáng suốt và oai hùng biết mấy
Hơn cả Fri-đri, Đại đế Phổ ngày xưa
"Chiếc ghế ở A-ác-ben, vua cha ngồi nghỉ
Vào chính hôm làm lễ lên ngôi
Ôi chiếc ghế đêm đêm Người ngồi oai vệ
Mẹ của ta đã thừa kế một thời
"Mẹ của ta, chỉ vì ta mà để lại
Chiếc ghế không mang danh nghĩa bề ngoài
Bằng toàn bộ số tiền, Rốt-sin mong được lấy
Nhưng ta chẳng bao giờ nhượng nó cho ai
"Chàng thấy chăng, chiếc ghế bành cũ nát
Đứng ở kia, trong một góc căn phòng
Da lót đệm, chiếc gối dài, có thuốc
Chống lại loài nhậy vải cắn bên trong
"Cứ việc đến, và cầm lên chiếc gối
Khỏi ghế bành, rồi ngắm nghía xem
Chàng sẽ thấy một lỗ tròn trong đấy
Có chiếc nồi phía dưới đứng im
"Đấy chính là chiếc nồi phù thuỷ
Trong đó sinh sôi các thế lực thánh thần
Qua chiếc lỗ, chàng chui đầu vào thử
Sẽ thấy tương lai đang đến thật gần
"Chàng nhìn thấy tương lai nước Đức
Qua bao nhiêu ảo ảnh, thần tiên
Nhưng mà chớ rùng mình, khi biết
Có một làn khí độc dâng lên..."
Tôi sẽ chẳng khai những gì tôi thấy
Tôi đã hứa cùng Người tôi sẽ lặng câm
Xin lạy Chúa! Tôi ngửi gì trong đấy
Có lẽ nào tôi được phép nói chăng!...
Một thứ mùi, thật đáng kinh và nguyền rủa
Nghĩ đến thôi, tôi đã thấy ghê người!
Mùi da thuộc trộn cùng rau bắp cũ
Một thứ mùi, khủng khiếp quá, chao ôi!
Thật khủng khiếp, lạy Chúa trời, khủng khiếp!
Ngửi vào rồi, không thể dứt được đâu
Cứ như là phân dơ và rác
Người ta cào từ 36 hố sâu...
Tôi có biết, điều Xanh-Jux từng nói
Trong Uỷ ban phúc lợi khi xưa
Rằng không thể chữa lành cơn đau dữ dội
Bằng nước ép hoa hồng và chất mô-su
Không lẽ cái mùi tương lai này của Đức
Lại trùm lên mọi thứ trên đời
Cái thứ mùi mà chính tôi ngửi được
Chẳng thể nào tôi giữ mãi trong tôi...
Những ý tưởng vụt bay đi, khi tôi mở mắt
Hoá ra tôi đang ngồi cạnh Nữ thần
Người âu yếm, tựa đầu tôi sát
Vào ngực Người, rộng lớn, yêu thân
Mắt như chớp, làn môi Người đỏ rực
Hai lỗ mũi kia giật giật liên hồi!
Người đắm đuối ôm nhà thơ và hát
Với một niềm cảm khoái sục sôi
"Hãy ở lại Ham-bua, chàng hỡi!
Tôi yêu chàng - Hãy ăn uống bên nhau
Vang sông Ranh và món hàu thực tại
Giúp ta quên sự đen tối mai sau
"Đậy nắp lại! Đừng cho mùi độc
Làm ố đen niềm vui sướng hai ta
Ta yêu chàng, như bao cô gái khác
Hằng yêu chàng thi sĩ Đức của ta!
"Ta hôn chàng, và ta đương cảm
Thiên tài chàng rộn rực cả lòng ta!
Niềm say đắm tột cùng, bất tận
Đang dâng cao, chiếm lĩnh hồn ta!
"Ta nghe thấy ngoài kia - có lẽ
Dọc phố dài, các lính gác đang ca
Những khúc hát đêm tân hôn, rộn rã
Ôi bạn đời yêu dấu của ta!
"Các lính hầu cũng đang phi ngựa đến
Cháy bừng bừng bao ngọn đuốc trên tay
Họ ca múa trong niềm yêu mến
Họ cười vui, nhảy nhót, mê say
"Đoàn nghị sĩ cao siêu cũng đến
Các quan to sánh bước kia rồi
Ngài thị trưởng oai nghiêm đằng hắng
Ngài muốn lên diễn thuyết đôi lời
"Trong trang phục ngời ngời, chói sáng
Đoàn ngoại giao xuất hiện phía sau
Họn nhân danh các quốc gia lân cận
Chúc mừng ta hạnh phúc dài lâu
"Các chức sắc trong đoàn tôn giáo
Với bao nhiêu giáo sĩ, mục sư
Nhà xuất bản Hốp-man cầm kéo
Cũng đến kia, quả thật không ngờ!
"Tiếng kéo cứ rít lên từng tiếng
Trên tay ông, nghe thật dữ dằn
Ta sẽ cắt, xéo đi từng miếng
Chỗ ưu tiên - ấy là thịt da chàng!"
[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]