Những đêm xưa, ngồi bên bàn viết
Tôi đã từng nhìn thấy anh ta
Một vị khách đôi khi trùm mặt
Dáng ghê hồn, đứng cách không xa
Trong chiếc áo măng-tô thường khoác
Anh giấu mình, ánh mắt long lanh
Bị phát hiện, thì ngay lập tức
Anh ta cầm ngọn búa vung lên
Một hình dáng không thay thế được
Hai mắt nhìn như thể hai sao
Anh để yên cho tôi ngồi viết
Chỉ lặng nhìn như thế hồi lâu
Nhiều năm rồi, tôi không nhìn thấy
Anh bạn xưa rất đỗi lạ lùng
Thì đột nhiên hôm nay người ấy
Lại hiện hình trong ánh trăng suông
Tôi lê bước nghĩ suy dọc phố
Hoá ra là hắn bước sau tôi
Như cái bóng của tôi vậy đó
Tôi đứng yên. Hắn cũng im hơi
Hắn đứng đó, dáng như chờ đợi
Tôi vội vàng cất bước đi lên
Hắn cũng thế: hai chân nhào tới
Đến tận Quảng trường thành phố Xuê-len
Tôi quay người, hỏi ngay lập tức:
Này anh kia, hãy nói ta xem
Sao anh lại dõi tôi từng bước
Giữa phố phường vắng vẻ về đêm?
Tôi thường gặp anh trong giờ phút
Thế giới này có chuyện bất yên
Trong ngực tôi và qua khối óc
Những chớp ngời tư tưởng bắn lên!
Hắn nhìn tôi, trừng trừng, không chớp
Hãy nói đi! Anh có chuyện gì?
Mà giấu mình trong áo anh thường khoác
Lặng lẽ nhìn. Anh muốn điều chi?
Người ấy đáp lại, nghe khô khốc
Mà xem chừng có chút thản nhiên:
"Tôi xin anh, chớ vội vàng trách móc
Và cũng đừng nghĩ ngợi, than phiền!
"Tôi đâu phải bóng ma trong dĩ vãng
Cũng không là con cúi chui lên
Xin hiểu cho: tôi không là bạn
Ngay đến trò phiếm luận cũng không quen!
"Tôi là kẻ sống trong thực tiễn
Là kẻ quanh năm câm lặng thôi mà
Nhưng hãy biết: điều gì xuất hiện
Trong đầu anh, tôi quyết lôi ra!
"Đã qua rồi bao nhiêu năm tháng
Tôi chưa hề một phút nghỉ ngơi
Bởi thực tế: tôi luôn hành động
Để tìm ra tư tưởng con người!"...
[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]