Bản dịch của Trần Đương

Anh nghĩ về em, khi từ phía biển
Mặt trời rọi lên tia sáng nhạt mờ
Anh nghĩ về em, khi vầng trăng hiển hiện
Vẽ tự nguồn - ánh sáng xa mơ

Anh thấy em, khi nẻo đường xa ấy
Hạt bụi dâng giữa trời
Đêm về khuya, khách lữ hành run rẩy
Trên nhịp cầu chơi vơi

Anh nghe em, khi trào lên ngọn sóng
Tiếng xa nghe đục mờ
Anh thường lắng trong đêm rừng vắng
Khi bốn bên lặng ngắt như tờ

Anh bên em, cả khi người xa vắng
Em của anh rất gần
Mặt trời lặn, sắp bừng lên sao sáng
Giá như em có đó, tuyệt trần!

1795

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]