Hai vầng nhật nguyệt kia ơi!
Đất này từng đã chiếu soi khắp vùng.
Người sao lại có như chồng,
Chẳng đem nghĩa cũ ở cùng với ta.
Lương tâm nào định được mà ?
Chẳng hề đoái tưởng xót xa thân này.