Bài thơ du hành trước người lữ khách không lâu.
Nó nhận phòng ở quán trọ,
hạ màn xuống,
pha trà.
Người lữ khách giận dữ vì những chuyến bay chậm trễ,
phải nán lại
bởi hành lý bị thất lạc,
sũng ướt vì cơn mưa bất thường trong một
buổi tối xối xả của mùa hạn hán.
Bài thơ ngồi và đợi,
sưởi ấm căn phòng,
sắp đặt mọi thứ để nó trông như một sự chào đón.
Lúc nào đó sau nửa đêm
người lữ khách vặn chìa khoá
và ánh sáng của một vẻ đẹp
nào đó không thể hiểu được
làm khô hơi ẩm phiền muộn
trên da của hắn.