Có hai người hoàn toàn trái ngược nhau
Cùng đứng ngắm công viên mưa nhảy múa...
Một người nói: mưa là bác sĩ tim đó,
Người kia: mưa là nước, còn cảm nhận bị lừa...
Rồi bất ngờ mặt trời ló sáng bừng,
Hệt như trời cũng trêu ngươi đùa nhả...
Một người khen: “đúng là ơn trời nhé”
Người kia kêu: “trời nóng quá hoả thiêu”.
Trước mặt họ bao kẻ lại người qua,
Ai cũng vội, quáng quàng rồi biến mất...
Một người nói: “người đâu mà độc ác!”
Người kia rằng, nhỡ họ gặp nạn gì chăng.
Giữa công viên nằm một người đàn ông
Người đi qua nghó nghiêng và bẳn gắt
Một người: “Nốc cho lắm vào, giống súc vật”
Người kia: “Nhỡ truỵ tim? gọi bác sĩ luôn...”
Trong công viên, như có đôi uyên ương
Họ dõi theo nhau từng ánh nhìn, từng hơi thở
Một người: “Giá cô gái chưa yêu thì đỡ...”
Người kia: “Họ hạnh phúc, Lậy Trời...”
Đến đường vào cửa hàng một người đứng lì
Ngắm nghía cảnh mặt tiền trước mặt
Người kia: “Tủ kính không lau bẩn thật”
Một người... chỉ mê mải ngắm nhìn hoa...
Về đến nhà, bà nói: “Ông nhìn kìa!”
Vẻ rạng rỡ, đứng kề bên cửa sổ mở,
Ông nói: “Khung cửa sao mà nát cũ...”
Bà trả lời “Không phải thế, trăng tỏ đang soi!!!”
Một người thấy gì cũng không vừa ý suốt nửa thế kỉ rồi,
Người kia mến yêu cả đất trời...vì vầng dương rọi sáng.
Là hai người hoàn toàn khác nhau trong cuộc sống,
Vẫn ở chung một nhà được bấy nhiêu năm trời...