Ngoài cửa sổ, bên cổng
Bão tuyết hú liên hồi,
Cụ già trên lò sưởi
Nhớ tuổi xuân một thời.
”Những ngày ta từng sống
Không biết đến buồn phiền,
Chỉ ngày ngày ca hát
Và quậy phá liên miên.
Giờ sao gọi là sống?
Ta mòn mỏi qua ngày,
Đôi lúc cũng hồi tưởng
Nỗi buồn chỉ thêm dày.
Một thời ta phong độ,
Thôi thế cũng là xong.
Những ngày xưa đâu thể
Kéo dài như ta mong.
Thôi đủ rồi cụ ạ,
Khỏi cấn cá trong lòng,
Cuộc đời này hữu hạn,
Xuống mộ nữa là xong.
Ừ thì thôi, ta biết,
Ta chấp nhận, gì đâu.
Trẻ mấy rồi thì cũng
Sẽ già, sẽ biết đau”.
Ngoài cửa sổ, cạnh cổng
Bão tuyết hú liên hồi,
Cụ già trên lò sưởi
Buồn bã thiếp ngủ rồi.