Là ngư ông trên sông đất khách
Tóc xác xơ như hạc mùa thu
Sao ta khoác áo chinh phu
Khi mà chỉ thích việc phù thuyền câu?
Sổ sách vàng là khâu luật lệ
Quân phục xanh đặt để do ông
Vợ lo có được ngồi không?
Gái thơ hỏi bố còn cơn nhức đầu?
Đất bằng bỗng lao đao nghiêng ngả
Được phân vào nha sở nhà binh
Yếu già lễ cố giữ mình
Nghĩa còn hạn hẹp quan thông cảm rồi
Thi ca xưa sớm hôm lần lữa
Nay làm quan sáng sủa nhờ ông
Vụng về rộng lượng ông thương
Nhưng công việc bớt, đường cùng tới nơi
Thấy móc rơi nhớ giàn bầu bí
Sương khói mơ rừng quế ẩn cư
Cả tin mà mắc lưới ruà
Tự làm chim bị ngó ra từ lồng
Núi Tây phía bắc thôn dài chạy
Sông Nam quanh co chảy đông nhà
Vẫn xanh mùa lạnh da tre
Quả hồ tiêu kết sau mưa ửng hồng
Sóng vỗ mãi thuyền bung muốn rách
Chén cạn mà vò đã sạch không
Hàng rào xộc xệch bên đường
Buá rìu con trẻ đảm đương phần làm
Đã biết đời làm quan gò bó
Vẫn lữa lần vì chút lòng thành
Việc làm đôi lúc đàng hoàng
Qua loa thì vốn vẫn thường xuyên hơn
Buổi sáng trước cửa son trình tấu
Chiều ra về nghe báo tù và
Đôi khi trực phủ không về
Một lòng cung kính chưa hề buông lơi
Ngán sông Ngân là đời ô thước
Ngựa hèn e sợ trước cửa quan
Muốn cho mọi thứ bảo toàn
Buông xuôi tựa gốc ngô đồng ẩn cư.