Xóm bên Đông có phường chèo trọ,
Đương nửa đêm gọi vợ chuyện trò
Rằng: “Ta thường làm quan to,
Sao người coi chẳng ra trò trống chi?”
Vợ cả giận mắng đi mắng lại:
“Tuổi đã già sao dại như ri;
Đêm hôm ai chẳng biết chi,
Người như biết đến thiếp thì hổ thay!
Đời có hai điều này nên sợ:
Sống chết người đều ở trong tay;
Thế mà chàng đã chẳng hay,
Còn ai sợ đến phường này nữa chăng.
Vả chàng vẫn lăng nhăng túng kiết,
Cuộc sinh nhai chèo hát quan thì;
Vua chèo còn chẳng ra gì,
Quan chèo vai nhọ khác chi thằng hề”.
Bản dịch của chính tác giả, chép trong Nam âm thảo (VHv.2381).
[Thông tin 4 nguồn tham khảo đã được ẩn]