I
Đừng rằng đêm tựa hoa cương
Ở đây, Trung Quốc đá nhường sức dân
Thiên nhiên đây giống đá cằn
Mà người chạm chuốt vô ngần đẹp xinh

II
Gió đâu bằng gió Bắc Kinh
Đầy đêm gió dữ tung hoành bụi bay
Nhưng từ tiếng rạn nứt đây
Đá lăn, núi đổ, đêm ngày xốn xang
Trong đêm gió dẫu tăng cường
Khôn ngăn người luyện thép gang kiên trì
Từ trong tảng đá bẩy đi
Bình minh lấp lánh một tia huy hoàng
Thợ rèn, búa đập choang choang
Búa gieo từng suối tia vàng nơi nơi
Tia bay là những sao trời
Là huân chương sáng áo người công nhân

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]