Đây ánh đèn sáng soi bốn vách
Bàn ghế hiền lương như bạn bè thân
Giấy cổ thư từng trận đưa hương
Chén trà ngon tinh khiết như trinh nữ
Đứa con nhỏ rúc vào lòng mẹ bú
Tiếng ngáy đưa tin con lớn ngủ yên lành
Đêm lặng yên thần bí, đêm trọn vẹn hoà bình
Cổ họng tôi rung những lời ca cảm tạ
Nhưng tiêng hát bỗng thành lời chửi rủa
Đêm lặng ơi! không thể nào ăn hối lộ của ngươi
Ai mong mỏi hoà bình trong bốn vách này thôi!
Thế giới ta còn có những cõi bờ xa rộng
Bốn vách này không ngăn nổi tiếng chiến tranh gào rống
Ngươi có cách gì cấm nổi tim ta đây
Hãy đêm bùn trát kín miệng này đi
Nếu chỉ hát những hạnh phúc cá nhân bé nhỏ
Hãy để đầu này cho chuột đồng làm lỗ
Đem thịt da nuôi béo lũ giòi
Nếu chỉ vì một bài thơ, một chén rượu này thôi
Vì nhàn tản ngồi nghe tiếng chuông đêm lúc lắc
Mà không nghe tiếng kêu rên than khóc
Không thấy những thân hình run rẩy của mẹ goá con côi
Những lóng xương dưới chiến hào, những người điên cắn vào giường bệnh
Và bao nhiêu bi kịch dưới cối xay đời
Hạnh phúc! Ta không bao giờ cầm hối lộ của ngươi
Thế giới ta phải đâu trong bốn bức tường nhỏ hẹp
Kìa nghe, tiếng súng nổ vang, tử thần đang gào thét
Đêm lặng ơi! ngươi làm sao cấm nổi tim ta.

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]